Trong Kinh Thi có hai câu thơ rằng: “Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu”, ý tứ là, người con gái phải đoan trang, thuỳ mị, dịu dàng, nết na, thì mới là ý trung nhân sánh đôi cùng quân tử. Quả thật, yểu điệu thục nữ đã trở thành một chuẩn mực về cái đẹp của người phụ nữ phương Đông…
Là phụ nữ, ai mà không muốn mình đẹp? Tôi cũng vậy, vì để giữ vóc dáng luôn mảnh mai, tôi từng đặt cho mình rất nhiều quy định khắt khe về ăn uống, ví dụ như kiêng đồ ngọt, không uống đồ lạnh, thậm chí là nhịn ăn hoặc chỉ ăn rất ít, mặc kệ cái bụng lúc nào cũng đói meo…
Cũng bởi cái quan niệm rằng “gầy mới là đẹp”, “gầy mới là xinh”, tôi đã tìm hiểu về những bậc nữ nhân tuyệt sắc có thân hình mảnh mai trong lịch sử. Và quả đúng vậy, trong quá khứ có rất nhiều bậc tuyệt thế giai nhân có dáng vẻ thanh thoát yêu kiều. Nhưng điều bất ngờ là, vóc dáng có thon thả đến mấy cũng không phải là yếu tố khiến họ đẹp bất hủ với thời gian.
Trong “Tứ đại mỹ nhân” của Trung Hoa, Dương Quý Phi là người có vẻ sắc nước hương trời, người được coi là đẹp đến nỗi hoa cũng phải thu mình vì hổ thẹn. Từ khi xuất hiện, một mình nàng đã chiếm trọn ân sủng của vua Đường Huyền Tông, khiến hơn ba nghìn giai nhân trong hậu cung phải ngậm ngùi đơn côi bóng chiếc.
Dương Quý Phi đẹp là vậy, nhưng vẫn luôn đố kỵ với một phi tần khác đã bị thất sủng, đó là Mai phi. Vì sao lại như vậy? Có phải vì Mai Phi thanh thoát mảnh mai, mong manh tựa đóa hoa mai giữa trời đông giá? Câu trả lời là không phải vậy.
Mai phi sở hữu thân hình mảnh khảnh, uyển chuyển tựa chim hồng nhạn, điều ấy đúng. Nhưng đó không phải là tất cả vẻ đẹp của nàng.
Mai phi tên thật là Giang Thái Tần, vì yêu thích hoa mai nên mới được Đường Huyền Tông đặt tên là Mai phi. Nàng là một nữ nhân thanh cao quý phái, nổi tiếng là bậc tài nữ thông thạo văn thơ, giỏi cầm kỳ thi họa, lại được thiên phú cho tài ca múa, những điệu nhảy uyển chuyển mà thanh thoát của nàng từng khiến Đường Huyền Tông mê mẩn.
Bởi có tâm hồn thi sĩ lại đức hạnh vẹn toàn như vậy, nên khi nàng ngắm hoa mai, cả thân hình toát lên vẻ thanh tú mỹ lệ lạ thường. Người cũng như hoa, hoa như người, cao quý thanh tao, không giống như cảnh son phấn thông thường ở chốn hậu cung. Khi Dương Quý Phi đắc sủng, Mai phi không hề tranh giành như các phi tần khác, mà chỉ lặng lẽ bước tiếp con đường của mình.
Bởi vậy, trong lần đầu tiên hai phi tần gặp nhau, Dương Quý Phi dù chỉ nhìn thấy Mai phi từ xa, nhưng cũng không khỏi giật mình sửng sốt: Mỹ nữ trong cung thật là nhiều, thế mà người đẹp hết thời này lại có phong vận thanh tao như vậy. Lại nghe, nàng là mỹ nhân rất có học vấn, so với Dương Quý Phi thì Mai phi còn cao quý hơn cả ngàn vạn lần.
Vì sao Dương Quý Phi đứng đầu trong các nữ nhân được sủng ái, vẻ đẹp cũng được coi là quốc sắc thiên hương, mà lại ôm giữ lòng đố kỵ với người đẹp đã hết thời như Mai phi? Chỉ có thể nói rằng nàng ganh tỵ với phong thái thuần khiết thanh nhã của Mai phi, đố kỵ với tài hoa hơn người của Mai phi.
Nhắc đến Mai phi là nhắc đến vẻ đẹp của nội tâm chứ không phải vẻ đẹp của hình thể, một vẻ đẹp toát lên từ trái tim thuần khiết và thanh cao.
Và nếu nhìn lại những mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử, thì tiêu chuẩn về cái đẹp không hề dừng lại ở ngoại hình như quan niệm của con người ngày nay. Trong những mỹ nhân nức tiếng một thời ấy, có người yêu kiều đến nỗi nhăn mặt cũng xinh như nàng Tây Thi, lại có người phải dùng cả giang san để đổi lấy một nụ cười như nàng Bao Tự.
Có người nhẹ nhàng uyển chuyển như nàng Triệu Phi Yến, lại có người đẫy đà tròn trịa như nàng Dương Quý phi. Có người thông minh trí tuệ như nàng Vương Chiêu Quân, cũng có người tài năng thơ phú như nàng Trác Văn Quân, lại có người sắt son chung thủy như nàng Lục Châu nhà Tây Tấn…
Và nếu so sánh quá khứ với hiện đại, thì quả thực quan niệm về cái đẹp đã thay đổi đáng kể theo thời gian. Nếu như người xưa nhấn mạnh vào vẻ đẹp phúc hậu, tròn đầy: “Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang”, thì ngày nay lại coi trọng dáng vẻ khẳng khiu gầy guộc. Nếu như người xưa tôn vinh nét trang nhã dịu dàng: “Hoa cười ngọc thốt đoan trang”, thì ngày nay lại chuộng sự mạnh mẽ, cá tính, và “phong trần”. Nếu như tiêu chuẩn của người phụ nữ thời xưa là tứ đức: Công, Dung, Ngôn, Hạnh, thì ngày nay nhấn mạnh hơn đến vẻ bề ngoài và địa vị xã hội của người phụ nữ.
Nhưng cho dù tiêu chuẩn đánh giá có thay đổi như thế nào đi nữa, thì không ai có thể phủ nhận rằng cội rễ của cái đẹp là đến từ tâm hồn. Một vẻ đẹp cao sang thoát tục là bắt nguồn từ tâm hồn thuần khiết, thiện lương, và an nhiên tự tại!
Vẻ đẹp thanh thoát là đến từ một tâm hồn không vị tư, hướng thiện và an nhiên tự tại!
Trong dòng chảy của ham muốn và truy cầu vật chất, con người ta dễ dàng bị cuốn theo những cám dỗ của danh tiếng, địa vị, quyền thế, sắc đẹp, tiền tài. Bằng công nghệ và những tiện nghi hiện đại, người phụ nữ chỉ có thể đạt được vẻ đẹp về ngoại hình mà không thể có được vẻ đẹp của nội tâm. Khoa học, công nghệ, và các thủ thuật “dao kéo” không thể làm tâm hồn trở nên thuần khiết, cũng không thể tạo nên được trái tim sáng trong không vị kỷ.
Một nội tâm giàu có bao nhiêu và sâu sắc nhường nào là bởi đã trải qua quá trình tu dưỡng lâu dài. Vì vậy, dẫu có sở hữu một vóc dáng thon thả hơn nữa, gương mặt đẹp xinh hơn nữa, thì chúng ta vẫn mất đi cái giá trị đích thực sống mãi theo thời gian, đó là tâm hồn.
Mong sao các bạn gái đang theo đuổi một thân hình yểu điệu sẽ tìm được cho mình một bến đỗ bình yên trong tâm hồn. Bởi chỉ khi quay trở về với các giá trị đạo đức truyền thống, người phụ nữ mới thực sự có được mỹ đức trong tâm mình. Và phải chăng bạn cũng đồng ý với tôi rằng, đó mới là vẻ đẹp vĩnh cửu không bao giờ thay đổi…
Hồng Liên.
Nguồn: Sưu Tập