PHÂN ĐỐI CUNG CHI THỂ DỤNG
Mệnh thì ẩn, Thân thì hiện, mọi mối quan hệ đều động xung quanh cái Thân
Ngoài cặp giờ Mão Dậu ra, vẫn lấy Di làm trọng. Điều này căn cứ theo nguyên tắc: làm sao tránh được mũi tên đang hướng tới Ta, mà không quan tâm tới mũi tên từ phương hướng nào? cũng như tại sao mũi tên lại hướng tới Ta? …
Nay chúng ta nhìn lại xem Cổ nhân đã nói những gì về mặt Tư tưởng đối với Mệnh Di
– Trang Tử – Tắc dương 莊 子 – 則 陽 có nói: “An và nguy biến đổi qua lại; phúc và họa nối tiếp nhau” (安 危 相 易, 禍 福 相 生。 An nguy tương dịch, họa phúc tương sinh)
– Hoài Nam Tử – Nhân gian huấn 淮 南 子 – 詮 言 訓 có nói: “Họa và phúc [ra vào] cùng một cửa; lợi và hại là láng giềng của nhau” (禍 與 福 同 門, 利 與 害 為 鄰。Họa dữ phúc đồng môn, lợi dữ hại vi lân.)
– Hễ sinh ra là bắt đầu chết. Có 13 nguyên do sống và chết. Con người sinh ra liền bị 13 nguyên do khiến phải chết. Tại sao thế? Vì con người muốn sống cho hết mức. (Xuất sinh nhập tử. Sinh chi đồ thập hữu tam. Tử chi đồ, thập hữu tam. Nhân chi sinh, động chi tử địa diệc thập hữu tam. Phù hà cố ? Dĩ kỳ sinh sinh chi hậu – Đạo Đức Kinh – chương 50)
– Người ở chỗ vuông mà không hại ai. Tuy người ở chỗ góc cạnh mà không làm tổn thương ai. Tuy người ở nơi ngay thẳng mà chẳng khắc nghiệt với ai. Tuy người ở nơi sáng rõ mà không làm chói lòa mắt ai.
Ngày xưa gọi là “đắc chí” chẳng phải là việc có chức tước và bổng lộc; mà là không làm tăng niềm vui cho mình nữa. Ngày nay gọi là “đắc chí” chính là việc có chức tước và bổng lộc. Nhưng chức tước và bổng lộc thuộc về thân mà không phải mệnh; chẳng liên quan gì đến tính mệnh của mỗi người. Ngoại vật ngẫu nhiên đến, chỉ là tạm thời; vì tạm thời nên khi chúng đến ta không chế ngự chúng được, và khi chúng đi ta không ngăn chận chúng được.
Quân bình là phúc, có dư là họa, vật nào cũng thế, nhất là đối với tài sản.
Ngày nay, cái nghe của người giàu ù tiếng đàn sáo chuông trống, miệng quen mùi vị thịt rượu ngọt nồng; chúng làm hại ý chí, khiến công việc bỏ bê. Đó gọi là loạn!
Ăn nhiều nghẹn họng, đầy hơi, đi đứng vất vả như vác nặng mà leo dốc núi. Đó gọi là khổ!
Tham tiền tài tới mức lâm bệnh; tham quyền tới mức hao kiệt tinh thần; ở yên thì chìm đắm; thân thể béo ú phải vịn nương. Đó gọi là bệnh!
Muốn làm giàu thì phải kiếm lợi, nên có đầy đủ mà bít tai [không nghe lời đàm tiếu] và không biết tránh né; cứ bám vào đó mà không buông xả. Đó gọi là nhục!
Tiền tài tích chứa cho đầy mà không dùng hết, canh cánh trong lòng không buông xả; lòng đầy phiền não; mong ích lợi mãi không thôi. Đó gọi là ưu phiền!
Lại lo trong nhà có trộm đạo và bọn cướp bên ngoài đánh vào; nên trong nhà thì làm cửa nẻo có lưới bao bọc; còn ra ngoài thì không dám đi một mình. Đó gọi là sợ hãi!
Sáu điều đó [loạn, khổ, bệnh, nhục, ưu phiền, sợ hãi] đang là những nhân tố rủi ro theo cơ chế lan truyền. Cho đến lúc hoạn nạn đến, lại mong đánh đổi hết tất cả để mong một ngày yên ổn liệu có được không ?
Cho nên xét về danh thì không thấy, xét về lợi thì không được. Tâm thần mê loạn, gắng sức để tranh giành đến nỗi như vậy, chẳng phải là lầm lẫn hay sao?
Cho nên, Trang Tử – Nhân gian thế 莊 子 – 人 間 世 có nói: “Phúc nhẹ như lông hồng mà không ai biết mang; hoạ nặng như đất mà không ai biết tránh. (福 輕 乎 羽, 莫 之 知 載; 禍 重 乎 地,莫 之 知 避。Phúc khinh hồ vũ,mạc chi tri tái; họa trọng hồ địa,mạc chi tri tị)
“Trích lời ân công truyền dạy”
(Chép từ fanpage Tử Vi Bắc Phái)