Thiên Địa Bất Nhân
Hôm nay chợt ngồi buồn suy nghĩ. Chợt hiểu ra một điều rằng, cãi số phận là một điều không thể. Sức người sao có thể tranh nổi với trời. Dòng đời như một cơn lũ, ào ạt chảy. Số phận con người như một cành củi nhỏ, bị dòng nuớc cuốn đi.
Đạo Đức Kinh có câu “Thiên Địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu”. Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như chó rơm. Thích giết thì phải chết, thích cho sống thì đuợc sống.
Từ ngày học tử vi, bắt đầu một bước tiến vào hiểu số phận con người, ngộ ra nhiều điều chưa biết. Nhưng càng hiểu thì càng thấy sao mà nhỏ bé và bất lực. Cuộc đời con người nó đã có quỹ đạo định sẵn, chảy một cách nguyên xi theo đúng đường trên lá số.
Từ xưa đến nay vẫn cứ tự hào về cung phu thê của mình, vẫn nghĩ rằng có thể giải đuợc hết mọi tai ách, cho ai đó đi nữa.
Hiểu dần về số phận, nhìn thấy dòng nuớc xoáy cuốn theo cành củi khô, muốn dùng tay vớt lên, nhưng không nổi. Xét cho cùng, so với số phận mình chỉ là chó rơm, đốt là cháy lụi.
Dù có chịu hi sinh nhiều thứ để vớt, nhưng cũng đâu có gọi là xong. Tuần triệt đồng cung, không phải cứ muốn bẻ là đuợc.
Đào Hồng ngộ Phá, Thiên Hình thủ, hoa bị kéo sắt cắt vụn, hỏi còn lại gì? Xét cho cùng đó là một trong những nghiệp chướng mình phải trả, không thể nào mà tránh đuợc. Muốn chuyển sang Nguyệt miếu tại thê, đâu có dễ dàng gì. Mình còn trải qua thêm một đoạn dốc dài nữa.
Đoạn trường chưa hết, chín chín tám mươi mốt chưa xong, làm sao có thể nắn dòng chảy cuộc đời được cơ chứ.
Nợ trả chưa xong, duyên chưa đến. Âu cũng là phận.
Đành cố gắng làm những gì trong tầm tay của mình. Vượt quá tầm tay của mình, tìm cách nghịch thiên thì chỉ thêm khổ mà thôi.
Không bàn đến chuyện tình duyên nữa. Tự dưng nhớ điến một chuyện khác. Hôm nay nhìn thấy một người bạn ở cùng diễn đàn PhDvn, nơi mình mở mục xem số PhD. Thực sự thấy cậu ấy giỏi có tài, mà sao số phận thảm thuơng quá. Nhìn người ta cứ hồn nhiên, vui vẻ vô tư yêu đời, mà không biết rằng có một họa lớn và oan khuất lắm, mình không biết làm thế nào để cứu được. Nghĩ thuơng nó chảy nuớc mắt, mà nó không biết mình thương nó đâu. Mà nói cho nó thì mình cũng không dám. Chả biết làm gì nữa, thương nó chảy nuớc mắt.
Cuối cùng thì, tất cả đều không thể tránh đuợc. Sức người có hạn, mà mình lại muốn giúp người. Hỏi phải biết làm sao? Và người ta lại không hiểu, lại nghĩ rằng mình có ý khác.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật sô cẩu.
Thiên địa bất nhân
Dĩ vạn vật vi sô cẩu
Thánh nhân bất nhân
Dĩ bách tính vi sô cẩu
Trời đất tàn ác, đối xử với vạn vật như là chó rơm. Thánh nhân tàn ác, coi sinh mạng bách tính cũng như chó rơm.
Ngày lại ngày. Nhiều thứ đã xảy ra, từ khi viết phần một, dù rằng mới chỉ một tuần. Nhưng thực sự, đã ngộ ra nhiều điều về đạo.
Đạo ở đây, không phải là tu đạo mà là con đường, là luật của tạo hóa. Mỗi người có một con đường đi khác nhau. Đường đi cuộc đời, đấy chính là chữ “Đạo”.
Đời là dòng nuớc chảy, lạnh lùng cuốn trôi bao sinh linh theo đúng dòng xóay của no. Không thiên vị ai, bất kể sang hèn, thiện ác, giàu nghèo.
Nhưng cuộc đời có những ngã rẽ, ai biết đuợc thì sẽ sống, không biết thì sẽ là cành củi khô, trôi trôi mãi xuống vực thẳm.
Phàm là con người, mấy ai có thể hiểu được về Đạo, biết được theo ngã rẽ nào sẽ đi đến đích. Tri thiên mệnh, chỉ có thể là thánh nhân.
Nên hầu hết thế nhân như con thuyền không bến, để mặc dòng nuớc đưa.
Cách đây một năm, tôi đã biết trước, năm nay, cụ thể là tháng 10 này trong nhà sẽ xảy ra đại tang đằng nội. Biết truớc là khó chống, nhưng quyết dùng sức người để cãi lại nghịch thiên lệnh.
Trong nhà, sức khỏe yếu nhất thì chỉ có Papa. Bảo với mum, tháng 10 này không được đi đâu, phải ở nhà để chăm sóc từng ly từng bước, ngày đo huyết áp 3, lần quyết tâm cãi bằng được. Mẹ mắng, tại sao lại mê tín, bắt mẹ ở nhà cả ngày, nhưng cũng đành bảo với mẹ, nếu cần tiền thì con sẽ nhịn ăn để gửi về. Hạn lớn lắm, mẹ không hiểu đâu.
Cách đây sáu ngày bói bài Tarot, cũng đã biết truớc có việc nghiêm trọng sẽ xảy ra, mà không đoán đuợc là gì. Dự cảm truớc một điều rất khủng khiếp, cứ hi vọng là liên quan đến tình cảm cho nhẹ nhàng. Tìm cách lái sang chuyện tình cảm, nhưng thực sự không thể.
Mum gọi điện sang, papa ở nhà tý chết, nhưng may có người ở nhà nên cứu được. Tưởng như đã tránh được.
Sáng nay, nhận đuợc tin nhà gọi sang, bác Phiêu ung thư ác tính, di căn giai đoạn cuối, chỉ còn đuợc vài ngày mà thôi. Thương bác lắm, gần khóc. Vậy là không thể tránh đuợc nữa rồi. Bác đã 75 tuổi rồi, lại vừa mổ ruột thừa, sao chịu nổi trị xạ. Số đã ứng mất rồi.
Sức người có hạn, tránh không nổi số trời. Hạn không xảy ra kiểu này, thì xảy ra kiểu khác.
Mình chỉ có thể cố gắng che cho papa, nhưng sao có thể một tay che cả bầu trời. Đã cố hết sức để bẻ lái, cuối cùng thì lại thành ra thế này.
Hỏi rằng, hiểu tử vi để làm gì, khi bất lực nhìn những người thân yêu nhất trôi dần vào dòng nước xoáy, mà chỉ có thể oán hận tay mình quá ngắn, chống không nổi với định mệnh ác nghiệt và tàn nhẫn?
Ngày…. Tháng… Năm
Thời gian lại trôi qua, và bàn tay của số phận ngày càng rõ nét. Đạo trời lồng lộng, chẳng chừa một ai.
Hôm nay, nhận được tin nhắn của nàng thơ ngày nào.
Đã bao năm, chỉ nguyện làm một ngạ quỷ đơn độc dõi theo gót của nàng thơ mà không một lần dám nói.
Mừng khi thấy nàng có người yêu mới, buồn khi thấy nàng tan vỡ.
Giúp nàng đạt được giấc mơ du học. Rồi nàng đi.
Một ngày kia, nàng thông báo tin lấy chồng, một chàng trai rất tốt.
Tu chín kiếp mới được thành vợ chồng, chẳng biết tôi nhớ có đúng không. Ngạ quỷ kia cũng thế, nghìn năm đằng đẵng theo đuổi mới có được một vài giây phút ngắn ngủi mà không được….
Chợt nhớ đến những đôi vợ chồng nửa đường đứt gánh, có phải là tu vụng, hay nhân quả chỉ cho người ta ở bên nhau đến chừng đó, cái duyên chỉ thoảng một cái rồi lướt qua nhau?
Hiểu một chút về đạo trời, tự ngộ ra tại sao tất cả cũng chỉ là gió thoảng qua miền ký ức.
Nếu mất mát là khổ, bạn có chịu mất mát không.
Nếu truỵ lạc là khổ, bạn còn cần đến hạnh phúc không?
Nếu mê loạn là khổ, ta nên bắt đầu hay nên kết thúc?
Nếu theo đuổi là khổ, đây là kiên trì hay là Chấp, Mê không tỉnh ngộ nổi?
Nếu phân ly là khổ, bạn sẽ mang phân ly thổ lộ cùng ai?
Nếu hứa hẹn là khổ, tình thật thà nên ngỏ với người chăng?
Nếu si mê là khổ, lẽ nào yêu là lầm lạc?
Nếu yêu nhau là khổ, trên thế gian nào biết tìm đâu chân tình?
Chẳng phải tại ai, cũng chẳng phải lỗi của tình yêu. Tất cả đều hiện rõ nét, được hành bởi chữ Đạo.
Tự nhiên nhìn lá số tử vi, chợt thảng thốt. “How do you feel recently? Are you okie?”. “Sức khoẻ ấy có vấn đề đúng không, đừng dấu tớ”.
“Tớ không sao đâu, ấy yên tâm đi. Cách đây 2 tuần, tớ đi khám và phát hiện có tế bào có nhân lạ. Còn phải xét nghiệm nữa”.
“Có phải ấy bị bệnh abc này không?
“Sao ấy biết rõ thế.”
“Trên lá số hiện rõ. ấy nói thật đi, không được dấu.”
“Ấy yên tâm đi, dù có gì xảy ra thì tớ cũng không suy sụp đâu. Tớ chưa kể ấy đã lo lắng như thế này, tớ kể ấy lại lo thêm”
“Trời ơi, Do you know how much I care about you. You may never know….”
“ấy yên tâm, tớ không chết được đâu. Có gì xảy ra, tớ cũng không suy sụp đâu”……
Chưa bao giờ lại mong tử vi nó sai như vậy. Tại sao lại đoán đúng trong trường hợp này, để làm gì?
Chỉ mong triệt cản được Liêm Sát Không Kiếp Phá Bệnh Hổ Hình.
Mệnh trời khắc nghiệt quá, nhan sắc, tiền tài, danh vọng để làm gì. Xét cho cùng, người ta cần gì, ngoài một chữ an?
(Dẫn theo trang hoc-tuvi.blogspot.com)